March 29, 2024

Nghĩ về Thiền sư Thích Nhất Hạnh

  • Tuyệt chiêu giữ đường cong phồn thực của “người đàn bà đẹp nhất nước Ý“ ở tuổi U60
  • Lịch thi đấu vòng 27 Giải vô địch Đức mới nhất: Bayern đấu Dortmund
  • Những cách dùng bột hoa hồng dưỡng da trắng sáng

  • Tôi ngồi thiền trong tĩnh lặng và nhớ về bao kỷ niệm với Thầy từ 2005, từ khi tôi lần đầu tiên được gặp thầy, được nghe thầy giảng ngay đâu đây, tại Hà Nội.

    Suốt 17 năm nay tôi đã học được rất nhiều. Rất nhiều. Từ thầy. Những bài pháp của Thầy làm cho tôi không ít lần giật mình tỉnh ngộ.

    Kết thúc thời thiền sáng, tôi ngồi ngắm lại những cuốn sách thầy đã viết, đã xuất bản bằng nhiều thứ tiếng đang nằm trong tủ sách của tôi. Và cả cuốn lịch “An trú” trước mặt tôi nữa. Tôi cầm sách lên. Tôi ngắm nhìn ảnh Thầy. Thầy Nhất Hạnh đã tắt hơi thở cuối cùng nhưng thầy vẫn bên tôi, bên chúng ta. Thật sự là vậy.

    Nghĩ về Thiền sư Thích Nhất Hạnh - Ảnh 1.

    “Tôi ngồi ngắm kỹ bức ảnh Thầy ngồi giữa. Các học trò ngồi xung quanh. Ấm áp làm sao!”, TS Nguyễn Mạnh Hùng – Chủ tịch Công ty sách Thái Hà bày tỏ. (Ảnh: NVCC)

    Thầy Nhất Hạnh viết sách nhiều và giảng pháp cũng rất nhiều, khắp nơi trên thế giới. Từ ngày bị bệnh, Thầy không dùng âm thanh từ miệng của mình để giảng bất cứ bài pháp nào, không dùng tay của mình viết thêm bất cứ cuốn sách nào nữa nhưng những bao cử chỉ, hành động, ánh mắt của Thầy mới đích thực là những bài pháp quý. Thầy vẫn giảng pháp. Sách của Thầy vẫn được xuất bản đều đặn.

    Tôi ngồi tĩnh lặng. Một mình. Sớm mai. Trong phòng thiền của mình. Tôi lặng người khi biết và cảm nhận rất rõ rằng sự im lặng của Thầy là những bài pháp tuyệt vời nhất, sự tĩnh lặng của tôi lúc này đây, sớm nay đây là vi diệu nhất, ý nghĩa nhất, bình an nhất.

    Cũng xin chia sẻ luôn rằng, từ ngày Thầy lâm bệnh, tôi rất ít có dịp gặp Thầy, nhưng tôi luôn bên thầy, luôn cạnh Thầy, luôn gần gũi cạnh thầy, vẫn giao tiếp với Thầy rất tuyệt vời. Bằng sự tĩnh lặng. Bằng cách ngồi yên. Thông qua cách đọc và xuất bản sách và lịch của Thầy. Thông qua việc thực hành chánh niệm.

    Thật sự rằng, tôi vẫn giao tiếp với Thầy, vẫn bên Thầy bao năm nay và ngay lúc này, dù thầy có ở Pháp, ở Thái Lan hay ở chùa Từ Hiếu, còn tôi đang ở Hà Nội. Ngôn ngữ, âm thanh chẳng qua cũng chỉ để thể hiện những gì trong não, trong tâm mình thôi mà. Đâu có nhất thiết chỉ dùng ngôn ngữ lời nói. Khi các học trò hiểu Thầy, thật sự hiểu Thầy thì mọi chuyện trở nên có thể. Và tôi luôn bên Thầy. Các học trò khác cũng vậy. Thật mà!

    Tôi nhớ lại những lần gần Thầy ở Pháp, Thái Lan, Đà Nẵng, Huế từ 2014 đến nay, từ khi thầy lâm bệnh. Bạn biết không, khi Thầy Nhất Hạnh muốn gì đó thì Thầy luôn dùng tay ra tín hiệu. Thầy chỉ cần vẫy tay là học trò hoặc thị giả có mặt. Chỉ cần dùng một cánh tay là ai cũng có thể diễn tả các mong muốn đơn giản của mình như muốn ăn, uống, ngủ, muốn đi dạo, muốn đọc sách… Cánh tay của Thầy tối quan trọng trong cuộc sống suốt mấy năm qua.

    Nhiều người mong có phép màu. Không ít người muốn tu luyện để có thần thông. Để đi trên mặt nước. Để bay vào không trung. Để biết kiếp trước, kiếp sau. Nhưng Thầy Nhất Hạnh dạy chúng tôi rằng, phép lạ là được đi trên mặt đất, đi trên đôi chân của mình. Còn ngay lúc này, phép màu của tôi là đang ngồi yên để nhớ về những kỷ niệm với Thầy suốt 17 năm qua. Những kỷ niệm đang ùa về trong sự tĩnh mịch sớm nay mới thực sự là phép màu, mới hơn cả phép màu.

    Tôi đang thấy rõ ánh mắt của thầy. Ánh mắt rất đặc biệt. Ánh mắt biết nói. Ánh mắt sáng ngời. Kể cả khi thầy còn khỏe, đi giảng, viết sách lẫn khi thầy đã bị bệnh, không nói, chẳng viết được nữa.

    Tôi như thấy rất rõ cánh tay vi diệu của Thầy. Tôi biết rất chính xác rằng cánh tay và ngón tay của Thầy là sự vi diệu bao năm nay. Và đối với tôi, PHÁP Ở NGAY NGÓN TAY THẦY!

    Từ 2015 đến nay, Thầy Nhất Hạnh thuyết pháp bằng sự tĩnh lặng. Hoàn toàn tĩnh lặng. Chúng tôi cũng học theo và luôn tĩnh lặng cạnh Thầy, bên Thầy. Chúng tôi vẫn nghe Pháp và thực hành pháp.

    Tôi vẫn nhớ sáng 27/10/2018 khi chúng tôi đang ngồi tĩnh lặng bên nhau trong cùng một ngôi nhà với Thầy ở Đà Nẵng thì Thầy ra. Thầy nhìn từng học trò. Thầy dùng bàn tay của mình chào chúng tôi. Bàn tay của Thầy rất ân cần và chan chứa sự quan tâm. Thầy nhìn tôi khá lâu. Chưa bao giờ tôi cảm nhận được đôi mắt của Thầy lại sáng đến vậy, lại tinh anh đến vậy, lại có những thông điệp rõ đến thế. Gặp thầy rất nhiều lần từ 2005 đến nay nhưng hôm nay tôi thấy mắt Thầy nói được nhiều nhất. Tôi đã hiểu những gì thầy nói. Ánh mắt Thầy giao tiếp với tôi chỉ trong vài phút thôi mà tôi ngộ ra rất nhiều điều. Đây là một trong những lần mà tôi giao tiếp bằng mắt thành công nhất.

    Tôi nhớ lắm ngày hôm đó. Thầy ngồi yên trên xe. Chúng tôi ngồi yên bên Thầy. Thường thì các học trò thân cận, hay gần Thầy lại rất ít chụp ảnh Thầy hoặc chụp ảnh với Thầy. Tôi cũng vậy. Hầu như có rất ít ảnh chụp với Thầy. Chúng tôi thường chỉ đơn giản ngồi yên bên Thầy. Đó cũng là một phép màu rồi. Ngồi cho hẳn hoi. Ngồi cho tử tế. Ngồi thật yên. Ngồi cho có chất liệu sống. Ngồi trong bình yên. Chỉ cần thế thôi mà…

    Tôi nhớ về quyết định trở về Việt Nam để được sống những năm cuối đời nơi đất Tổ, để có mặt cùng chư huynh đệ và con cháu của Tổ Đình Từ Hiếu. Và Thầy Nhất Hạnh đã về với gốc rễ mấy năm nay. Thầy đã hướng dẫn và cùng chúng con quay về nương tựa hải đảo tự thân bao năm nay.

    Tôi ngồi ngắm kỹ bức ảnh Thầy ngồi giữa. Các học trò ngồi xung quanh. Ấm áp làm sao!

    Thầy dành bao năm qua quan tâm đến Phật tử Việt Nam. Biết bao khoá tu cho người Việt đã diễn ra tại nhiều quốc gia trên thế giới. Nhất là những năm tháng cuối đời tại Tổ Đình Từ Hiếu với cội nguồn, gốc rễ, với gần 100 triệu đồng hương dân tộc Việt. Mấy năm nay pháp ở ngón tay thầy, pháp ở cái lắc, cái gật đầu của Thầy, pháp ở ánh mắt Thầy. Mấy năm nay, Thầy Nhất Hạnh đang không dùng khẩu giáo mà là THÂN GIÁO.

    Sớm nay giật mình nghe tin Thầy viên tịch. Thầy tắt hơi thở cuối cùng thật rồi nhưng Thầy vẫn ở đây thôi. Thầy vẫn đang cùng con, cùng chúng con, với thiên nhiên, với cây cỏ đất đá, với mưa và gió, với những cuốn sách và bao học trò của Thầy trong nước và trên khắp thế giới.

    Thầy Nhất Hạnh là một bậc thầy lớn của thế giới. Thầy có rất nhiều các học trò đang tiếp nối sự nghiệp tu tập của Thầy, tiếp nối con đường chánh niệm của Thầy. Các học trò tiếp nối Thầy đang ở đây, ở Việt Nam, là người Việt, trong đó có tôi. Và hơn thế nữa là hàng ngàn, hàng triệu học trò trên khắp thế giới.

    Thầy đã ngừng hơi thở cuối cùng nhưng Thầy vẫn đang ở bên chúng ta, với dân tộc Việt và với thế giới này.

    Còn bây giờ, ngay lúc này, tôi sẽ ngồi yên. Bạn cũng thế nhé! Thật yên. Để nghe pháp của Thầy. Chúng ta cùng ngồi thật yên, thật đàng hoàng, để cho tâm thật tĩnh mới nghe được pháp của Thầy. Chúng ta cùng hướng về Tổ Đình Huế. Chúng ta cùng có mặt với Thầy và bên Thầy.

    Văn hóa – Giải trí | Cập Nhật Thông Tin 24h Nhanh Nhất
    Nguồn: Sưu Tầm


    Speak Your Mind

    *