Thoáng cái, một năm dài tất bật đã trôi qua. Sực nhớ đến cuộc trò chuyện gần đây với mẹ, bản thân cứ chần chừ mãi trước câu hỏi: “Tết này, vợ chồng con có về nhà không?”, vì chẳng biết phải trả lời sao cho cha mẹ khỏi buồn lòng. Như cũng đoán được tâm trạng của con, mẹ tôi khẽ khàng bảo: “Không sao đâu con. Cha mẹ ăn Tết một mình cũng được”. Mấy lời giản đơn nhưng khiến lòng tôi buồn hiu hắt. Tết lại sắp đến trong biết bao nỗi niềm của những người đã trường thành, bị ràng buộc bởi vô vàn trách nhiệm của bản thân. Chợt chạnh lòng thương nhớ những cái Tết thật đẹp trong suốt khoảng đời tuổi thơ.
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình còn nhiều khó khăn. Những năm 80, khi đời sống cơ bản của mọi nhà ở thôn quê còn nghèo đói, ngày tết là tất thảy mọi sự háo hức đợi chờ, là niềm vui sướng nhất của những đứa trẻ trong suốt một năm. Hoài niệm về những ngày Tết xưa trong tôi là mùi hương nồng nàn từ nồi nước lá mẹ nấu cho cả nhà tắm tất niên. Những chiều cuối năm, mẹ thường dành thời gian đi hái các loại thảo mộc như hương nhu, bồ kết kết hợp thêm ít lá sả, lá bưởi trong vườn nhà để nấu nước cho cả nhà “thanh tẩy” mọi điều xui rủi trong đời sống.
Speak Your Mind