Bài viết là lời chia sẻ của anh Trương, được đăng tải trên Toutiao (MXH Trung Quốc).
Mới đây, nhân dịp đầu năm mới, lớp cấp 3 của tôi tổ chức buổi họp lớp sau 20 năm ra trường. Mọi người đều rất phấn chấn, thành lập nhóm chung, thảo luận sôi nổi về thời gian, địa điểm tổ chức.
Nhưng khi tới nơi, không khí có phần chùng xuống, mọi người không còn tự nhiên trò chuyện. Thậm chí, nhiều bạn tỏ ra xấu hổ khi nhắc lại chuyện cũ. Họ tỏ vẻ khó xử, bối rối. Khi kết thúc buổi hợp lớp, nhiều người vội vàng đứng dậy chào tạm biệt, thở phào nhẹ nhõm.
“Khi nào có thời gian chúng ta gặp lại nhau nhé” – Câu nói khiến lòng tôi nhức nhối
Có một câu hỏi khiến tôi băn khoăn: Tại sao nhiều người từng là bạn tốt của ta cuối cùng chỉ là người quen qua đường.
Nhìn các bạn học cũ lần lượt ra về, tôi dường như đã có câu trả lời cho mình. Trong buổi họp lớp này, người tôi muốn gặp nhất chính là Tiểu Trì. Anh ấy là bạn thuở nhỏ, học cùng lớp với tôi từ tiểu học đến trung học. Hàng ngày, chúng tôi cùng nhau đến trường, xếp hàng để lấy đồ ăn và từng bị phạt vì chép bài của nhau.
(Ảnh minh hoạ)
Speak Your Mind