*Dưới đây là bài chia sẻ của tác giả Mặc Tử, được đăng trên trang 163.com (Trung Quốc).
Mùa hè năm 1994, giữa cái nắng chói chang của tháng 7, tôi vừa hoàn thành xong bài thi của kỳ thi tuyển sinh đại học. Thời gian sau đó, tôi cùng bạn bè nóng lòng chờ đợi thông báo trúng tuyển từ các trường đại học. Có thể nói, với những đứa trẻ miền núi như chúng tôi, đó là tấm vé đến tương lai và là cơ hội để thay đổi vận mệnh của mình. 1 tháng sau đó, cuối cùng tôi cũng được cầm tờ giấy mời nhập học trên tay với niềm hân hoan khó tả.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy con số 2.000 NDT tiền học phí, tâm trạng của tôi và bố mẹ bỗng chùng xuống. Đối với gia đình tôi, đây là một số tiền vô cùng lớn. Bố mẹ tôi đều làm nông, tiền làm ra cũng chỉ đủ cơm ăn từng bữa, áo mặc từng hôm. Thứ duy nhất còn sót lại trong nhà là đống ngô còn chưa bán được. Cố gắng lắm, bố mẹ mới gom cho tôi được 500 NDT.
Speak Your Mind