Vào những hôm trời mưa lạnh không đi đâu được, thỉnh thoảng tôi cũng ngồi bên cái radio ấp chiến lược để nghe những giai điệu du dương mà nhiều khi không hiểu gì cả. Ấy vậy mà những câu: “…Nàng có đôi người em có em chưa biết nói. Tóc nàng hãy còn xanh, tóc nàng hãy còn xanh...” (Áo anh sút chỉ đường tà, nhạc Phạm Duy, thơ Hữu Loan) lại gây chú ý để rồi ngày mai lên lớp nhìn cô bạn bàn trên có đuôi tóc cong cong, tự nhiên lại thấy xao xuyến, tự nhiên nghĩ nàng là bạn ấy… Để rồi không biết tự khi nào, đây là bài hát yêu thích nhất của tôi…
Kể chuyện làng: Chuyện nghe đài
Một chiếc radio cổ. Ảnh: Tác giả cung cấp
Cũng những lúc nghe đài cùng chị, một thông tin vô tình ăn vào trí nhớ của tôi. Nửa thế kỷ đã trôi qua nhưng tôi vẫn cảm giác chuyện như đang xảy ra ngay trên đất nước mình hôm nay. Số là trong một chương trình, có thể là tiếp chuyện bạn nghe đài hay giới thiệu danh lam thắng cảnh trên thế giới gì đó, nội dung nhà đài đưa ra đại ý: khung cảnh thơ mộng chúng tôi vừa miêu tả kể trên là chuyện của hàng chục năm trước. Còn hiện tại (1972-1974) con sông này đã ô nhiễm trầm trọng. Du khách muốn tham quan thì phải bịt mũi bởi mùi thối bốc lên từ dòng sông…
Mãi đến giữa những năm 80 của thế kỷ trước, chiếc radio vẫn là của quý hiếm với người dân xã Hương Phong của tôi. Mà có thể, cả vùng A Sầu A Lưới nữa đó. “Đài đeo bên hông còn đồng (hồ) thì đeo tay” cùng với chiếc xe đạp tạo thành bộ ba đạp – đồng – đài theo tiêu chuẩn sang trọng của xã hội thời bấy giờ.
Chiếc radio Sony thông dụng một thời. Ảnh: Tác giả cung cấp
Khi cái ăn đã tạm đủ thì nảy sinh nhu cầu giải trí. Radio là phương tiện đơn giản nhất đáp ứng được nhu cầu thiết thực của người dân. Giá các loại radio cũ được tính bằng phân bằng chỉ vàng, “bòn tro đãi sạn” hàng năm trời, chắt bóp chi tiêu mua cho bằng được cái radio sau khi đã có một hai cái xe đạp dựng trong sân.
Đầu hè 1986, nhà tôi sắm được cái Sony TR-1000. Đây là cái radio đầu tiên trong xóm. Khắp cả chợ trời Tây Lộc lúc ấy chỉ còn hai cái, một cái TR-1000 giá sáu phân và cái Sony TR-911 giá tám phân. Theo ba tôi, cái 911 thì đắt quá còn cái 1000. Họ hẹn vài ba ngày gom hàng đã, muốn gì cũng có. Ba tôi nhảy xe đò vào Đà Nẵng chọn được cái khác vừa ý hơn. Từ khi có cái đài, hầu như trong nhà lúc nào cũng có khách. Sáu rưỡi mỗi tối, người lớn tuổi đến nghe đài BBC. Tiếp theo là chương trình Vì an ninh tổ quốc hấp dẫn ở phần kết thúc bởi những câu chuyện săn bắt cướp của công an. Tối thứ bảy thì tập trung nghe Kể chuyện cảnh giác. Sáng chủ nhật thì Ca nhạc theo yêu cầu. Trên đường đi làm đồng về cũng dừng lại uống nước để nghe cho hết Khắp nơi ca hát… Hơn nửa tháng sau, ông Tr. sắm được cái Sony TR-911. Ba tôi đến thăm chúc mừng hàng xóm và nhận ra đúng cái ba tôi chê đắt. Vậy mà ông Tr. mua những đến một chỉ.
Speak Your Mind