Tôi luôn tự hào mình là một người đàn ông lý trí, mạnh mẽ. Trong nhà, tôi là người quyết định, là trụ cột không bao giờ được phép tỏ ra yếu đuối. Tôi tin rằng, việc kìm nén cảm xúc cá nhân, không than vãn, không rơi nước mắt, là bản lĩnh mà tôi cần truyền lại cho con trai mình.
Khi con trai buồn bã vì điểm kém, tôi nói: “Đàn ông thì không được khóc. Đứng dậy mà học tiếp”. Khi con tức giận vì bị bạn bè bắt nạt, tôi dạy: “Việc nhỏ thì bỏ qua, đừng gây chuyện”.
Con tôi lớn lên là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nhưng cũng là một đứa trẻ lạnh lùng và khó đoán. Con ít nói, hiếm khi chia sẻ cảm xúc thật của mình, và đôi khi tôi bắt gặp ánh mắt trống rỗng của con khi ngồi một mình. Tôi cứ nghĩ đó là sự trưởng thành, cho đến khi tôi xem Sex Education.
Trong phim, nhân vật khiến tôi giật mình thon thót chính là hiệu trưởng Groff, người cha nghiêm khắc của Adam. Ông Groff luôn đề cao kỷ luật, sự hoàn hảo và kìm nén mọi cảm xúc cá nhân. Ông tin rằng việc thể hiện sự yếu đuối là thất bại.
Và kết quả là gì? Adam Groff nổi loạn. Cậu trở thành kẻ bắt nạt, bị đuổi học, và phải đấu tranh dữ dội để tìm lại chính mình. Nguồn cơn của mọi rắc rối là vì Adam không bao giờ được dạy cách gọi tên và bày tỏ cảm xúc của mình một cách lành mạnh. Cậu chỉ biết trút giận và làm tổn thương người khác, vì đó là cách duy nhất cậu biết để giải tỏa nỗi bất an.

































Speak Your Mind