Bây giờ, khi bàn chân đã đi qua nhiều ngả đường trên hành trình cuộc đời, ngoảnh lại đã thấy mình… với mái tóc “muối tiêu”, tôi vẫn lẩn thẩn rằng “cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” để trở lại với tháng năm đồng đất quê nhà.
Trong ký ức xa xăm về “ngày xưa ơi”, hồi ấy làng Phú Bông có một cây đa to chỗ bến đò đầu làng bên này một nhánh sông Thu Bồn. Bên kia sông là vùng đất cát thoai thoải chạy dọc theo triền sông với những bãi dâu xanh ngắt. Chỉ cách một nhánh sông nhưng bên này là làng tôi suốt ngày thoi đưa rộn rã, còn ngàn dâu mướt xanh bên ấy là những làng trồng dâu nuôi tằm nổi tiếng của đất Giao Thủy một thời hưng thịnh.
Thuở nhỏ, ngày nào lũ trẻ con chúng tôi thường nghe ông bà kể nhiều câu chuyện “liên quan” đến cây đa ấy, rằng nó là “chứng nhân” của những ngày xưa mảnh đất này còn hoang sơ và đã được các ngư ông dạn dày kinh nghiệm ngày đêm lênh đênh trên sông nước đến khai phá lập làng.
Speak Your Mind