Chiến tranh. Bà phải đi sơ tán với bà nội của bà ở một làng gần Hà Nội. Bữa cơm hàng ngày của hai bà cháu đơn giản lắm, nhưng bây giờ là đặc sản đấy nhé: Toàn rau, rau tươi, ăn bữa nào hái bữa nấy, hết luộc thì nấu tương, rất ít khi xào. Làm gì có mỡ mà xào. Có nghĩa là không có thịt. Mà chả cần chiến tranh đi sơ tán về làng cơm không có thịt đâu. Ở Hà Nội cũng chả có. Tiêu chuẩn trẻ con khi đó mỗi tháng được mua bằng tem phiếu có ba lạng thôi. Ba lạng! Các cháu hình dung được không: chỉ là một rẻo to hơn bàn tay chị Chuột tí thôi.
Nhưng đến tết thì ê hề. Có điều thịt ăn tết thường chỉ là thịt lợn và thịt gà. Thịt bò không bao giờ có. Con bò cũng như con trâu là đầu cơ nghiệp của nhà nông, phải chăm nom để nó còn làm nuôi mình.
Speak Your Mind