Trong quá trình trưởng thành và phát triển của con, cha mẹ sẽ vô tình hoặc cố ý sử dụng thang đo về sự “ngoan ngoãn” để đánh giá một đứa trẻ. Ở trường, việc “đứa trẻ có ngoan ngoãn không” – có lẽ là một trong những mối quan tâm lớn nhất của các bậc phụ huynh. Còn khi ở nhà, cha mẹ sẽ luôn miệng nói với con rằng: “Con phải ngoan ngoãn”, “Nếu con không vâng lời, mẹ sẽ…”…
Từ sâu bên trong, trẻ em biết rằng nếu chúng cư xử “ngoan ngoãn”, người lớn sẽ hạnh phúc và yêu thương mình hơn. Để được người lớn yêu thương và khen ngợi, để ít bị trừng phạt và mắng chửi, trẻ dần học cách kìm nén cảm xúc thật của mình và cố gắng tạo ra một vỏ bọc “ngoan – xinh – yêu”.
Nhiều nhà phân tâm học và trị liệu đã kết luận rằng, những đứa trẻ càng có “hành vi cư xử tốt” và “nhạy cảm” khi còn nhỏ, càng có khả năng gặp nhiều vấn đề tâm lý hơn khi lớn lên. Ngược lại, một đứa trẻ càng “nổi loạn” và “tự do” khi còn nhỏ, càng có xu hướng trưởng thành hơn về mặt tinh thần khi lớn lên. Đương nhiên, sự “nổi loạn” và “tự do” cần có chừng mực và trong một phạm vi cho phép.
Tại sao vậy? Tại sao những đứa trẻ “ngoan ngoãn”, lại có khả năng gặp nhiều vấn đề tâm lý hơn khi lớn lên?
Ảnh minh họa (Nguồn: Internet)
Speak Your Mind