Chắc cũng vì lẽ đó nên thay vì quay trở về Hà Nội sớm để bắt tay vào công việc, tôi lại cố tình nấn ná ở quê để phụ giúp bố mẹ việc cày cấy đầu xuân. Không dưng lại sực nhớ đến những ngày đầu xuân đã xa của tuổi thơ, đứa trẻ là tôi khi ấy lại được theo bố mẹ ra đồng cấy lúa vụ chiêm.
Những năm 80 của thập niên trước, việc làm nông ở quê tôi đa phần đều rất thô sơ, không có nhiều trang thiết bị hoặc các loại máy cày, máy cấy như bây giờ. Bà con nông dân càng phải chăm chỉ hơn. Những cái Tết vì lẽ đó cũng trở nên vội vã để kịp cho mùa vụ.
Điển hình như ở nhà tôi, chỉ cần hết 3 ngày Tết, đến ngày mùng 4 Tết là chị em tôi đã phải nói lời tạm biệt với mùa xuân, để tranh thủ mấy ngày còn được nghỉ học để theo mẹ ra đồng cấy lúa. Dẫu cực khổ là thế nhưng bọn trẻ con chúng tôi rất thích vì cảm giác được hòa chung không khí sôi nổi của làng quê khi người người nhà nhà nô nức dắt trâu bò xuống ruộng cày bừa, gồng gánh phân gio.
Có cảm tưởng muôn nẻo đường làng khi ấy đều rộn ràng tiếng bước chân thậm thịch. Tiếng cười đùa vui tươi hòa cùng âm thanh réo rắt của bản nhạc xuân được phát ra từ những chiếc loa treo trên cột điện nghe náo nức vô kể.
Speak Your Mind