Bài viết là dòng chia sẻ của anh Khương (Trung Quốc) đang nhận được nhiều sự quan tâm trên nền tảng Toutiao.
Ông Quế là hàng xóm của gia đình tôi. Hai nhà nằm đối diện nhau. Từ nhỏ, tôi và con trai ông, Tiểu Thuận là đôi bạn thân thiết.
Trong khi tôi nghịch ngợm thì cậu bạn kia lại khá trầm tính và ít nói. Thành tích học tập của Tiểu Thuận cũng tốt hơn tôi rất nhiều. Sau khi tốt nghiệp, tôi sớm đi làm tại khu công nghiệp gần nhà. Còn anh bạn hàng xóm vào một trường đại học trọng điểm trên thành phố.
Theo lời kể của ông Quế, nhờ thành tích học tập tốt, con trai ông được 1 công ty công nghệ hàng đầu mời về làm việc với mức lương hàng trăm ngàn NDT. Sau đó, anh con trai cũng sớm lấy vợ và mua nhà ở thành phố.
Có một người con như vậy, đáng ra cụ ông phải rất hạnh phúc. Song thực tế hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của mọi người.
Cụ ông 75 tuổi này cho biết, kể từ khi lên thành phố sinh sống, Tiểu Thuận rất ít khi về nhà. Thậm chí, đến khi ông bị ốm, cậu con trai cũng không về thăm và nói rằng bận công việc. Đến khi lập gia đình mới, có năm anh không về nhà, cho dù đó là ngày Tết.
Một lần, tôi đã buột miệng hỏi tại sao ông không lên thành phố sống cùng con trai của mình. Lập tức, cụ ông này xua tay. “Ở đó chú không có người quen, ở mãi trong nhà cũng chán. Ở đây sống 1 mình nhưng được làm điều mình thích, giao lưu gặp gỡ mọi người chẳng phải tốt hơn sao”, ông Quế chia sẻ.
Khi nghe những lời đó, tôi chỉ biết động viên ông cụ nếu cần gì có thể gọi tôi giúp đỡ. Bởi 2 nhà đã quá thân thiết như người cùng 1 nhà.
Speak Your Mind