Ở quê tôi khi xưa, hầu như nhà nào phía sau hè cũng có cái ao nhỏ. Theo lời bà tôi kể lại thì những cái ao nhỏ hay được gọi vui bằng cái tên là hồ bom. Sở dĩ có tên gọi như vậy vì vùng đất quê tôi khi xưa là chiến địa thường xuyên bị quân địch thả bom. Mỗi khi đất xói lở tung trời vì những quả bom quân thù ném xuống sẽ tạo thành những khoảng hố sâu rộng. Những mùa mưa lũ đến, nước tràn về không kịp thoát sẽ đọng lại, tạo thành những ao nước.
Tuổi thơ tôi gắn liền với kỷ niệm nơi ao làng. Bên bờ ao, ba mẹ tôi tranh thủ trồng rất nhiều hoa màu và cây cối. Cũng bởi, ba mẹ tôi cho rằng các loại hoa màu hoặc cây trái khi được ở gần nguồn nước mát của ao hồ sẽ phát triển tốt hơn. Chắc cũng vì lẽ đó nên những giàn mướp ở vườn nhà tôi đều trĩu quả trên giàn tre, bí đỏ thì chỉ cần sau vài tháng gieo hạt đã bò ngổn ngang hai bên bờ. Thậm chí, ngay cả những luống rau khoai mẹ trồng cũng nhờ không khí và nguồn nước dào dạt ở ao mà xanh mướt đến mát mắt. Thi thoảng, đến mùa khô, khi ao cạn, nước chỉ còn xăm xắp với bùn nhão, mẹ tôi thường trồng thêm rau muống. Rau muống chỉ vài tuần sau khi được trồng trong ao nước, ngọn nào ngọn nấy đều nảy nở xanh non đến mướt mắt. Cũng nhờ khoảng vườn cạnh bờ ao mà những bữa cơm nhà nghèo nơi thôn dã của gia đình tôi hiếm khi phải tốn tiền ra chợ mua thêm rau trái.
Speak Your Mind