Có lẽ khi đề cập đến những ký ức tuổi thơ, chắc hẳn ai trong chúng ta cũng thường ấn tượng với những âm thanh dịu dàng đến sâu lắng. Đó có thể là tiếng ve sầu báo hiệu một mùa hè sắp sang hoặc thanh âm trong vắt của những dòng suối nằm sâu trong khu rừng đại ngàn. Riêng tôi, âm thanh ấn tượng suốt chiều dài ký ức đó là tiếng mõ trâu, một thứ âm thanh tưởng chừng như bình dị nhưng lại vô cùng thân thương trong tâm trí những đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở nông thôn.
Ấn tượng lớn nhất trong khoảng đời tuổi thơ của tôi là hình ảnh ông ngoại ngồi an tĩnh dưới gốc cây mít sau nhà, tỉ mỉ chuốt từng thanh gỗ, đục từng ống tre già để làm cho bọn trẻ chúng tôi mỗi đứa một chiếc mõ trâu. Đứa trẻ là tôi khi ấy đã hân hoan vô kể khi đeo vào người chiếc mõ trâu ông vừa làm rồi bắt chước điệu bộ ngúc nga ngúc ngắc cái đầu của bọn trâu trong nhà, miệng thì kêu “nghé ọ…”, chân cứ thế chạy loanh quanh từ gốc cây này sang bụi hoa khác. Nhìn thấy dáng điệu hài hước của tôi, cả ông ngoại và mấy anh chị em trong nhà không khỏi bật cười nghiêng ngả. Những buổi trưa hè êm đềm nơi khoảng sân nhà đầy ắp tiếng cười hòa cùng tiếng mõ trâu lóc cóc, kỳ lạ thay, đã trở thành một âm thanh vô cùng trong trẻo trong lòng tôi.
Speak Your Mind