Nhà thơ Nguyễn Sĩ Đại. (Ảnh: NVCC)
***
Người xưa nói “Cái quan định luận”. Khi mất, vẫn chưa biết hết công trạng một con người. Tôi tin nhà báo Thái Duy từ lâu không nghĩ tới điều đó. Ông là một nhà báo độc đáo. Chỉ suốt đời làm một tờ báo là báo của Mặt trận, chỉ suốt đời là chân phóng viên trơn… Tôi rất ngạc nhiên, ông vào Đảng năm 1950, đóng góp như thế, tài năng như thế, sao không được đề bạt gì. Gặng hỏi ông mấy lần, ông mới nói: Không phải người ta không quan tâm, mà vì tôi không làm được, không thích làm. Không thích, không làm được thì thôi, để cho người khác có năng lực hơn mình làm. Với tôi, được làm báo là thỏa mãn lắm rồi. Chỉ có một lần tôi làm cán bộ, đó là do Đảng phân công làm Bí thư chi bộ khi người khác chưa đủ điều kiện. Khi chi bộ có nhiều đảng viên, có nhiều người làm được thì thôi.
Khi làm phim về ông, tôi có đưa ra nhiều tiêu đề để ông lựa chọn. Lúc đầu ông bảo tùy các đồng chí. Sau, ông bỏ hết các tên bóng bẩy đi, chấp nhận tên, “Nhà báo Thái Duy, sống và viết”. Kết thúc phim, cũng là bài học nghề nghiệp ông dành cho phim tôi làm về ông với nhật xét chỉ vẻn vẹn 2 chữ: Không sai!
Hai chữ thôi, mà tôi nghiệm cả đời cầm bút của mình, chưa làm được!
Speak Your Mind