Trong phần xin ý kiến về đề tài, em báo cáo ý tưởng muốn viết về việc dạy hát Xoan ở Việt Trì (Phú Thọ) như một ví dụ của việc giáo dục nghệ thuật truyền thống nhưng không phải nhằm mục đích chuyên nghiệp hóa, đào tạo diễn viên tương lai. Mà cái chính là cho các em “chạm” một chút vào truyền thống. Làm quen để rồi mai này sẽ không “dị ứng”, không xa rời khi tiếp xúc với các yếu tố văn hóa, nghệ thuật cổ truyền.
Tôi thích cái ý tưởng này của em nữ sinh viên đã từng được học hát Xoan hồi phổ thông đó. Và liên hệ đến cuộc dã ngoại, trải nghiệm truyền thống của con gái mình cùng các bạn khi được nhà trường cấp ba đưa đến tham quan đền thờ Hai Bà Trưng ở Mê Linh, Hà Nội. Cách đây chưa lâu, trường cũng cho các con đi thăm bãi cọc Bạch Đằng ở huyện Thủy Nguyên, Hải Phòng.
Tôi từng đi thực tế sáng tác khu vực này, và ban tổ chức đã có ý đưa đoàn tác giả theo một số tuyến sông mà theo lời kể thì trên các cụm núi thấp và rừng hai bên bờ xưa là nơi quân ta mai phục, còn ở dưới nước, thuyền ta cũng ẩn hiện ra vào khiêu chiến, kéo giặc vào trận địa. Giờ hình dung con mình cũng được đi theo những chặng đường như thế, đứng vừa lạ lẫm, vừa hồi hộp nhìn thân chiếc thuyền dài đã ở hàng mấy trăm năm dưới bùn than đen thời nay được đào lên, và mấy chiếc cọc đã có những phần cháy thành than, cao quá đầu người.
Speak Your Mind