Những nhịp chầy đôi chầy ba. Ảnh: N.T.V
Đúng là một chủ trương rất bài bản và có tính lâu dài. Tôi hỏi thêm: “Thế đợt sang Kon Tum tham dự lễ hội văn hóa vừa rồi, đội của huyện mình đại diện cho tỉnh đạt thành tích cao không?”. Anh Huy Dũng vui vẻ: “Nhờ tập luyện và thi với nhau thường nên đội đạt thành tích cao anh ạ”.
Anh Huy Dũng còn bổ sung: “Nhờ việc mở các lớp học đánh cồng chiêng và múa suang mà chúng tôi đã phát hiện và bồi dưỡng những cá nhân có năng khiếu đánh chiêng và dân vũ để có một lực lượng dồi dào, đáp ứng được yêu cầu từ cấp buôn cho tới khu vực. Những cuộc tham dự lễ hội như vậy cũng tạo điều kiện để chúng tôi khai thác và phát huy những giá trị văn hóa tại địa phương và học hỏi, tiếp thu những giá trị đó ở các địa phương khác. Do vậy văn hóa cồng chiêng được bồi bổ thêm, múa dân vũ được bổ sung thêm nhiều động tác hay, hấp dẫn hơn”.
Quay sang nghệ nhân trẻ H’Uyên, tôi hỏi: “Em học múa như thế nào?”. Cô gái Gia Rai da trắng, môi hồng, hàm răng trắng muốt, cười rất duyên: “Em được học từ bà từ mẹ. Còn điệu múa hôm nay cũng là múa suang truyền thống, nhưng em đã tự nghiên cứu để đưa vào đấy các động tác thể hiện hoạt động khi sản xuất và tạo thêm nhịp chân không chỉ nhún nhảy tại chỗ mà còn vừa bước đi vừa nhún nhảy”.
Nghe H’Uyên trả lời vậy tôi mới nhớ lúc các “học trò” của cô đang múa. Đúng là những bước chân nhún nhảy nhìn hấp dẫn thật, nhìn các cô gái múa mà tôi thấy như các cô đang cuốc lỗ, đang tra hạt, rồi lại thấy như đang gùi thóc gùi ngô về nhà vậy…
Một buổi sáng “học đánh cồng chiêng” của tôi qua nhanh, đã đến lúc chào tạm biệt những “chàng trai cô gái” Gia Rai buôn Kri. Sự tích cực và “hồn nhiên” của họ đã gieo vào tâm trí tôi những dư cảm tốt đẹp. Bên tai tôi lại vẳng lên câu hát: “Đất chờ nước, nước theo anh về/Đất chờ nước, nước theo anh về/ Cho Tây Nguyên thêm xanh, cho tình em thêm xanh…” (Tình ca Tây Nguyên – nhạc sĩ Hoàng Vân).
Speak Your Mind