Ôm di ảnh người em trai trong tay, bà Thoa khóc nghẹn gọi “Em ơi”. Bà kể với PV Dân Việt: “Tôi vẫn còn nhớ trong buổi sáng năm 1968, khi đang cấp cứu bệnh nhân, có mấy anh trực đài lại báo với tôi tin tức em trai tôi đã hy sinh. Tôi không thể tin… Cho đến năm 1971, khi trở về thị xã và nhận được giấy báo tử từ ủy ban, lúc bấy giờ gia đình mới làm lễ truy điệu cho em”.
Niềm tin rằng, người em mình còn sống trong suốt 4 năm bỗng vỡ vụn trong chốc lát khi cầm trên tay tờ giấy báo tử. Các thành viên trong gia đình bà Thoa, người đứng trân, người khóc ngất… Bà bảo thương nhất vẫn là bố mẹ, có ai mà không đau đớn cho được khi mất đi “khúc ruột” của mình. Em nhỏ thì còn quá ngây dại để hiểu được sự mất mát, đứa em trai thứ 3 thì quyết rời nhà lên đường nhập ngũ cùng tâm nguyện hoàn thành lý tưởng dở dang của anh trai.
Trong bức thư cuối liệt sĩ Đức gửi về gia đình chỉ vỏn vẹn vài dòng: “Em đang bị thương nghỉ dưỡng, nhưng em không thể về được chị ạ! Chị cứ cố gắng chăm sóc bố và các em giúp em để em hoàn thành ước mơ của em”. Bà Thoa trải lòng: “Hồi ấy chiến tranh, em tôi bị thương 2 lần, một lần ở cánh tay, 1 lần ở lưng. Tôi nhận được thư của em mà lo lắng không yên nhưng vì là chị cả nên phải gồng mình làm điểm tựa cho bố và các em. Bây giờ, hình ảnh của em được phục dựng đẹp như thế này, tôi rất xúc động. Em ơi, chị đón em về nhà đây!”.
Bà Nguyễn Thị Kim Thoa ôm di ảnh đã được phục dựng của em trai – liệt sĩ Nguyễn Đồng Đức. Ảnh: Đào Trang
Hòa trong những giọt nước mắt là nụ cười của thân nhân liệt sĩ khi được thấy lại người thân quá cố trong một dung mạo thật đẹp, thật sống động. Con trai của liệt sĩ Nguyễn Minh Tý, ông Nguyễn Minh Hợi (Bắc Giang) không giấu được sự hạnh phúc, sự vui mừng trên gương mặt khi nâng niu di ảnh đã được phục dựng của cha.
Speak Your Mind